Nguyên Thạch

Tên ngu ngơ ngoại đạo


Bé hỡi.
Tôi là người đạo Phật.
Cô đơn thường đứng cạnh nhà thờ.
Nhìn em đi lễ.
Đời bỗng đẹp.
Thanh thót xanh xanh vạt áo dài.
Tôi chỉ là tên ngốc ngu ngơ.
Đợi dưới gác chuông bên nhà thờ.
Nhìn con chiên nhỏ ngoan với Chúa.
Chúa hỡi.
Có thương tên dại khờ.
Tâm tư nguyện ước lắm lời nguyền.
E rằng ngoại đạo.
Kẻ vô duyên.
Thánh đường sánh lễ không kinh thánh.
Làm dấu chẳng xong.
Sợ ai phiền.
Thương em chất ngất niềm đau khổ.
Mẹ Cha nghiêm khắc chuyện duyên tơ.
Từng tiếng chuông reo.
Hồn rướm máu.
Mãi nhặt gót ai đến nhà thờ.
Thà là phiến đá.
Trơ trong băng giá.
Thà như chiếc lá.
Rơi trên phiến đá.
" Có còn hơn không*.
Có còn hơn không."
Dáng em đi lễ cao sang lắm.
Đầy chất thông minh.
Nét tân thời.
Tôi tên ngớ ngẩn quê mùa quá.
Nhưng tim có Chúa ngự trên đời.


Nguyên Thạch

* Nguyễn Tất Nhiên

Được bạn: vdn 30.5.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tên ngu ngơ ngoại đạo"